http://hongtam980.blogspot.com

Chủ Nhật, 22 tháng 3, 2015

Lá thư chưa kịp gửi

        Tiên Thuận 13/08/2010
Thầy kính yêu của con!
Thắm thoát 14 năm rồi có phải không thầy? Từ khi con rời xa mái trường. Lúc đó ,tóc thầy còn xanh. Chắc giờ đây tóc thầy bạc trắng theo năm tháng vì đàn em thân yêu. Người từng trao dồi Câu văn , luyện từng nét chữ trong tâm hồn tuổi học trò chúng con .
    Không biết khi thầy nhìn nét chữ này thầy có nhận ra con không ? Người học trò tật nguyền ngày xưa đó " ngọng nghịu" , nhút nhát mà thầy cưng nhất lớp 9A2.
  Dạo này, thầy có khỏe không? Có còn dạy ở trường cũ hay đã chuyển về nơi khác ? Thầy lập gia đình chưa? Hay vẫn còn sống cô đơn? Con cũng Cầu mong thầy có bạn đời để hàn thuyên, lo lắng cho nhau khi tuổi xế chiều. Con mong là như thế !
   Không biết cây phượng vĩ trường mình có còn không hở thầy ? Hay người ta đốn nó đi ... Mỗi lần đi ngang trường cũ sao lòng con cảm thấy lâng lâng khó tả! Lâu rồi , con không về thăm trường chắc cảnh vật cũng thay đổi và thầy không nhớ cô học trò ngày xưa đâu !
  Làm sao mà nhớ được ! Vì thời gian trôi nhanh quá, 14 năm dài đăng đẳng  ai cũng già thêm một tuổi. Nếp nhăn trên da cũng dần xuất hiện và con trở thành mẹ của đứa bé gái tròn 3 tuổi
  Nhưng .. Trong trái tim con lúc nào vẫn nhớ mãi người thầy đáng kính của con
    Thưa thầy !
Bẳng đi thời gian con cũng nghe đồn rằng: trường mình giờ dời tại Ủy ban xã Long Thuận  có phải không thầy ? Ôi còn đâu bóng dáng ngôi trường xưa nữa ! Nơi đó , cho con rất nhiều kỷ niệm buồn vui của lứa tuổi học trò .
Còn đâu .. Cây phượng vĩ , hàng bạch đàn, hàng tràm nghiêng mình đu đưa trong nắng gọi giớ dưới trời thu mơ màng.
  Con còn nhớ như in là cơn mưa đầu mùa tháng Tám âm lịch . Chỉ còn là một tuần nữa là đến Tết Trung thu. Giọt mưa vô tình rớt xuống trang giáo án của thầy làm lem hết dòng chữ. Có phải vì những giọt mưa đó làm con nhớ mãi tận bây giờ! Và con đã hiểu nổi khổ của những người giáo viên vùng sâu biên giới Bến Cầu . Hồi đó , trường mình nghèo quá! Không đủ kinh phí sửa chữa cho ngôi trường khang trang
  Không biết bây giờ các bạn hiện giờ nơi đâu ? Làm gì ? Còn hay mất ? Có thường xuyên về thăm thầy và mái trường xưa không thầy nhỉ?
 Và họ có đi ngang ngôi trường bỏ dỡ và họ có chạnh lòng  nhớ ngày xưa không thầy ? Ngày mà thầy trò ta cùng nhau tâm sự về đời sống gia đình hay chuyện của một học sinh cá biệt nhất của trường .
Ôi... Tuổi học trò sao dễ thương quá vậy ! Trong lòng con luôn nhớ ngôi trường mang tên người anh hùng Nguyễn Văn Ẩn .
Thưa thầy !
Vì hoàn cảnh gia đình mà con đành  tạm gác việc học , một ước mơ hoài bão đang thắp trong trái tim con. Con có lỗi với thầy , với các bạn . Con đành xa trường, xa lớp, xa thầy đáng kính của con để lo cho gia đình vì mẹ con không còn nữa !
Con làm thầy thất vọng  . Người luôn đặt niềm tin ở đứa học trò này. Ra đời , con mới hiểu là đời đem nhiều bất hạnh cho con , vì cuộc sống không tương lai nghề nghiệp , con thấm thía rất nhiều là phải có kiến thức học cao hiểu rộng mới đem lại cuộc sống  ấm no , đầy đủ, đem lại nụ cười cho chính cuộc đời con.
Thầy là người đưa đò chở khách qua sông, là người giáo viên dạy Văn thu nhiều mảnh vỡ cuộc đời của bao nhiêu học trò giống như con.
Thôi thư khá dài con xin dừng bút nơi đây . Cầu mong nơi ấy thầy khỏe mạnh và bình an
             Con
Lý Thị  Minh Tâm