http://hongtam980.blogspot.com

Thứ Hai, 23 tháng 3, 2015

Chồng ơi!!!

Thế là vợ chồng mình xa nhau tròn 9 năm rồi chồng nhỉ? Vợ vẫn luôn nhớ chồng , nhớ áng mắt chồng nhìn vợ lần sau cuối rồi đi theo tiếng gọi tình yêu mới. Mà lẽ ra chồng thuộc về mình nhưng tình cảm không thể thay đổi nơi chồng  và không thể nào em níu kéo mãi .
  9 năm dài đăng đẳng , con mình 8 tuổi . Đáng lý ra phải có mặt cha của nó trong phòng sanh, đáng lý ra nó hưởng một mái ấm trọn vẹn như bao mái ấm gia đình khác. Một mình vợ  vượt cạn , một mình vợ nuôi con 9 năm ròng rã, mang nặng đẻ đau.... Đôi lúc vợ đuối sức muốn buông xuôi tất cả để về bên kia thế giới nhưng chồng ơi! Con mình phải có một người lo cho nó suốt quãng đời còn lại.
  Nó sinh thiếu  tháng nên ảnh hưởng đến bộ não, chồng có biết con mình nó sống như thế nào không? Từ ngày con bệnh em phải luôn túc trực 24/24 để theo dõi thân nhiệt con mình. Bác sĩ nói : nó bị teo não nên đầu óc lơ lững và cái đầu nhỏ hơn như bao đứa trẻ bình thường khác . Thế là mẹ con em ôm nhau khóc . Sao chồng vô tâm quá ! Hằng tháng vợ phải bồng con đi tái khám , lấy thuốc men về cho con uống để con có một đêm ngon giấc.
  Em nhớ ngày nào vợ chồng mình hạnh phúc đi bên nhau, nhớ những đêm ở Cà Mau, Bến tàu Năm Căn, sông Ông Đốc ... Những nơi mà vợ chồng mình đi qua. Em chưa có dịp về thăm lại Cà Mau , chưa có dịp thăm Kiên Giang, Đồng Tháp, Sóc Trăng... Nhớ lắm em chẳng biết làm sao?
 Khi vợ đến với chồng, vợ chưa hề nghĩ cuộc sống sau hôn nhân chỉ nghĩ rằng toàn màu hồng bao phủ rất đẹp . Mơ tưởng cái đẹp thành ra vỡ mộng.
Chồng ơi ! Nếu chồng biết sự thật này liệu chồng có quay về với vợ không ? Và có chịu đựng khi chứng kiến con mình lên cơn động kinh , la hét suốt ngày không ? Cực lắm chồng có biết không ?
Những nàng áo hồng , áo tím , áo xanh liệu mấy nàng ấy có đem lại hạnh phúc suốt đời cho chồng không? Bồ nhí đâu bằng vợ . " phở " lúc nào cũng thơm ngon và " cơm" thì có lúc ngon lúc dỡ nhưng " cơm" này rất lo lắng , chăm sóc cho chồng chu đáo mà sao chồng nhẫn tâm đến vậy ?
9 năm rồi , em đau khổ cắn răng chịu đựng , 8 năm con mình chịu đựng cơn đau mà nó cố gắng sống cho trọn kiếp người , giờ con mình mới biết ngồi. Em cũng Cầu mong con mình biết đi và có ý thức tự vệ có lợi cho bản thân nó và em vui hơn dẫu không có chồng bên cạnh .