http://hongtam980.blogspot.com

Thứ Bảy, 21 tháng 2, 2015

Câu Chuyện Từ Một Đám Tang



Trong một ngày cuối năm , có một người cô dáng gầy gò, vóc người nhỏ nhắn giờ ra đi vào cõi vĩnh hằng. Trong đời tôi không thể nào quên ngày 30 Tết năm nay.
     Không khí mùa xuân len lõi những niềm vui của ngày cuối năm, ai ai cũng nôn nao háo hức  dự tính đi chơi xuân . Nhưng.... Có cuộc gọi làm gián đoạn mọi ý nghĩ dự định trong lòng mình. Ba tôi điện thoại về báo tin buồn : cô ba Nghìn chết trong trại dưỡng lão " mái ấm mây Ngàn" vào lúc 5h30" chiều 30 Tết .
   Một tin sét đánh ngang tai, chị em chúng tôi kể cả cô ruột tôi cũng không tim là cô ba ra đi! Tôi há hốc mồm mà ú ớ không nói nên lời . Tôi phải tìm hiểu ngọn ngành Câu chuyện là: tại sao cô ba chết?
Thì ra là vầy: trước rằm tháng Chạp âm lịch , chị 7 tôi ( con người cô ruột tôi ) làm Hồ sơ cho cô ba vào trại dưỡng lão. Tôi nghĩ chị 7 nói đùa không ngờ là sự thật . Ai cũng khuyên răn hết mực là làm như vậy là tội cho cô ba lắm! Bởi vì  Anh em cô ba rất giàu có thế tại sao đưa cô vào trại, một người già cô đơn, không nhà , không cửa, không tiền bạc mà cô chính là cô ruột, dì ruột của họ mà không nuôi nổi. Ruộng nhiều cò bay thẳng cánh, trang trại cao su hơn mấy trăm mẫu chẳng lẽ một người già 85,86 tuổi ăn hết Tài sản họ sao? Mà đi làm chuyên thất đức ấy?
   Tôi hỏi rằng:
- chừng nào đưa cô ba đi vào trại?
Chị 7 trả lời:
- qua Tết mầy ơi!
Nghe đến đó 2 cô cháu ruột tôi nhìn nhau  lắc đầu ngao ngán vì tôi hiểu chị 7 độc tài và chúng tôi chỉ là người ngoài cuộc thì làm sao có quyền xen vào chuyện người khác.
Nhưng bác 7 Sinh ( em cô ba) không đồng ý để cô ở thêm một ngày nào nữa. Vì với họ, cô ba là cái gai trước mắt Cần phải nhổ bỏ cho tận gốc. Chiều 22 trước ngày đưa ông táo , họ khăn gói thu xếp đưa cô vào trại mặc cô khóc lóc , mặc cô buồn lòng...
  Có lẽ người già sợ cô đơn trong mấy ngày Tết vì trong trại ai ai cũng được về nhà sum vầy bên gia đình . Nhưng cô ba thì khác, cô năn nỉ từng đứa cháu , năn nỉ từng người em nhưng họ không cho về. Cô tôi cũng ham vui Tết mà mấy người cháu không chịu bắt cô ở lại. Bác 7 Sinh ác quá!
Như một định mệnh, cô ba nôn nóng lấy đồ đạc gói ghém, đi ra đi vào đứng ngồi không yên cứ ngóng chờ người nhà ngoài ngõ rước về thăm nhà. Nếu cô ba có tiền trong túi chắc cô trốn về và không chết oan như vậy!
Tôi cứ hằng tháng lãnh tiền trợ cấp người neo đơn đưa tận tay Bác 7 Sinh nhưng ông ấy lấy sạch tiền chi tiêu mà không đưa cô đồng bạc nào, tiền chị út Tuyền gửi hằng tháng là 500 ngàn ông cũng ém lại, thử hỏi làm như vậy có đúng không? Có ác với chị ruột mình không?
Nghe mọi người trong trại kể là ai cũng thương cô ba vì cô sạch sẽ , kỹ lưỡng  trái những gì chị 7 tôi kể


Họ kể rằng: cô có xin Bác 7 Sinh về trong mấy ngày Tết  mà không cho về, tiền nó giữ không cho tui một đồng nào hết. Cô tôi chết trong tư thế ngồi . Có lẽ mệt do bệnh suyễn tái phát kèm theo bệnh phổi nên chết khong ai biết! Nhưng thân nhiệt còn ấm lúc đó là 5h30" chiều

Chị em chúng tôi và mấy người cô ruột của tôi chửi rủa bọn họ quá trời! Vì làm người không có lương tâm. Ngày cô chết  tôi không thể kìn lòng được ! Tức lắm , giận họ lắm . Dự định đợi cô về tôi cho tiền xài Tết nhưng cô ra đi mãi mãi
Trong khi đó, Bác 7 Sinh , cô 4 ( em ruột cô ba) không nhỏ giọt nước mắt nào , mặt còn tươi rói như mùa xuân chắc họ mừng vì bớt gánh nặng!

  Dự tính tổ chức đám tang tại nhà và đưa về Bến Cầu chôn trên đất tông chi, tối 30 chị em tôi gọi điện cho người đào huyệt  nhưng họ đổi ý lúc vầy lúc khác. Dự kiến là mùng 3 chôn , bàn tới , bàn lui họ quyết định hỏa táng gửi tro cốt vào chùa!!!
 Trưa mùng một  vào lúc 1h30" tại bàu Nâu chứ không phải Chà Là ( huyện Dương Minh Châu)
Trong đám đưa tiễn cô đi hỏa táng nhà chùa tổ chức lễ cầu siêu không thấy ai quỳ trước linh cữu của cô ba đợi khi thầy tu hỏi: ai là thân nhân Bành Thị Nghìn? Sao không quỳ?
Nghe thầy hỏi họ mới chịu quỳ nghe đọc kinh.
 Nhưng cô ba may mắn vì có mấy chị em ruột của ba tôi đưa cô đi hỏa táng. Cô chết còn ấm hồn vì  có những người không máu kỷ ruột rà, đưa tiễn cô bằng ba, bốn chiếc xe du lịch sang trọng. Tôi mừng vì còn đó những tấm lòng...
Khi đưa linh cữu vào hầm, ai cũng vẫy tay chào nói lời tạm biệt: em tạm biệt chị ba nhưng mấy người kia sao vô tâm quá! Tôi thương chị út Tuyền tôi chị chờ thiêu xong xác mới hốt tro bỏ vào cái tĩnh đưa cho nhà chùa lúc đó gần 6h tối.. Vì đưa vào lò thiêu  một cái xác phải mất 4 tiếng đồng hồ
Hôm nay, mùng 3 là ngày Cầu siêu cô 3 tại mái ấm mây ngàn. Đây là một cáu chuyện tôi không thể nào quên vì sự tính toán chi ly của những người thân đưa cô ba vào một cái chết oan. Tôi mong sau một cú sốc họ sẽ tỉnh ngộ và suy nghĩ chuyện mình đã gây ra.
Đời có Câu: chừng nào sắp chết hay sắp nằm dưới huyệt sâu mới biết ai tốt , ai xấu...
Ai ác, ai dữ và ai là người hiền
Tôi viết bài này là dự định trong tôi , vì có Hứa với cô phải làm rõ trắng đen khi lòng người có sự toan tính. Cầu mong cô Thanh thản ở bên kia thế giới.


  Mùng 3 Tết Ất Mùi